Vương triều Đại Hạ.
Đại hội của vạn tộc được mở ra.
Đại thế chú mục.
Trong cung Vĩnh Dạ.
Đây là nơi tổ chức đại hội của vạn tộc, vô cùng xa hoa, vốn dĩ, vương triều Đại Hạ sau khi nhất thống thiên hạ sẽ dùng làm sân bãi để nghênh đón đại hội của vạn tộc, bây giờ đại hội của vạn tộc lại lớn hơn dự kiến, tự tổ chức thì lỗ nặng, vì thế vạn tộc phải chi ra nhiều ít để góp vốn.
Chỉ còn một ngày nữa là đến ngày đại hội của vạn tộc diễn ra.
Toàn bộ trong ngoài cung Vĩnh Dạ được bố trí những tướng sĩ tinh nhuệ nhất, những tướng sĩ này đều là cường giả đệ ngũ cảnh, nếu như không phải Đại thế biến hóa quá nhanh, cường giả đệ ngũ cảnh ít nhất cũng được phong cấp tướng.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, cảnh giới Võ Vương cũng chỉ có thể làm Thiên hộ, muốn thăng tiến e là hơi khó khăn.
Đây chính là sự thay đổi của thời cuộc.
Bên trong cung Vĩnh Dạ.
Tô Văn Cảnh đang chủ trì ở đây, bên trong đại điện có không ít Đại Nho, thậm chí còn có một vị Thánh Nhân của Trung Châu, tất cả đều được mời đến.
Vĩnh Thịnh Đại Đế, Trung Châu Đại Đế cũng đều ở bên trong đại điện, cẩn thận chuẩn bị cho đại hội vạn tộc vào ngày mai.
"Đại hội của vạn tộc lần này, ý nghĩa chính là mong muốn vạn tộc hòa bình, mà nói tới hòa bình, vậy thì phải chia địa bàn để quản lý, đúng không? Không biết hai vị Đại Đế đã tính toán thế nào rồi?”
Thánh Nhân Trung Châu lên tiếng, ông ấy nhìn Vĩnh Thịnh Đại Đế và Trung Châu Đại Đế, hơi thắc mắc hỏi.
Nghe hỏi như thế, giọng nói của Trung Châu Đại Đế không khỏi vang lên.
“Các đại tộc Thượng Cổ đã hoàn toàn hiển thế, đương nhiên phải phân chia địa bàn, chỉ là Trung Châu, Đông Hoang, Nam Man, ba nơi này tuyệt đối không thể nhường cho bọn họ.”
"Ba nơi này, thiên tài địa bảo, địa linh nhân kiệt, cũng có rất nhiều long mạch, nếu rơi vào tay bọn họ, đối với thương sinh trong Đại thế mà nói, không chỉ dừng lại ở vấn đề công bằng hay không, mà nếu họ tiếp tục mạnh lên, thương sinh Đại thế hoàn toàn không có cơ hội cạnh tranh lại. ”
Trung Châu Đại Đế nói ra suy nghĩ của mình.
Chấp nhận bỏ ra vùng Bắc Xuyên và Tây Mạc đã là rất nhượng bộ rồi, hai nơi này cũng không ít tài nguyên bảo vật, nhưng không sánh bằng ba vùng kia được.
Vừa nghe vậy, Thánh Nhân Trung Châu hơi khẽ nhíu mày.
"Nếu làm vậy, chỉ e là năm tộc sẽ không đồng ý.”
Thánh Nhân Trung Châu nhìn mọi người, suy nghĩ này của Trung Châu Đại Đế là muốn tốt cho Nhân tộc đương thời, nhưng năm tộc Thượng cổ không phải mấy kẻ ngốc, mà thực lực của bọn họ lại rất mạnh, không cẩn thận khiến họ tức giận mà liên hợp lại làm liều thì không nên. Chia cho mảnh đất nghèo khó cơ cực thì ai mà chịu cơ chứ?
"Năm tộc đương nhiên là không đồng ý rồi, nhưng đây cũng là dùng kế “lấy lui làm tiến”, nếu cứ để bọn họ tự tung tự tác, theo tính cách của bọn họ, tuyệt đối sẽ cắn mãi không buông ba mảnh đại địa Trung Châu, Đông Hoang và Nam Man này.”
Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, những việc liên quan tới đại hội của vạn tộc lần này, ông ấy và Trung Châu Đại Đế đã bàn ra tính lại rất nhiều lần.
Năm tộc Thượng cổ xuất thế, đương nhiên sẽ có lãnh thổ riêng.
Mà đại lục Thần Châu, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cho dù là sau này Đại thế có thay đổi hay biến hóa gì đi chăng nữa thì linh thạch, long mạch, bảo vật v..v... vẫn sẽ xuất hiện ở Trung châu, Đông Hoang, Nam Man.
Cho nên, dưới tình huống như vậy, ba nơi này cực kỳ trọng yếu.
"Đúng vậy, năm tộc Thượng cổ rất mạnh, bản tính lại vốn tham lam, nhưng Thiên Đạo này không cho phép bọn họ tự tung tự tác, hiện tại chỉ cần Cẩm Niên ngộ đạo thành công, chắc chắn có thể áp chế bọn họ, vậy thì cái gì cũng dễ nói?”
Giọng nói của Trung Châu Đại Đế vang lên, bản thân ông ấy là đế vương, cũng có suy nghĩ và cách làm việc riêng, không phải vì Đại thế thay đổi mà mất đi sự kiêu ngạo của mình.
Nói tới Cố Cẩm Niên, mọi người khẽ gật đầu.
Hoàn toàn chính xác, tất cả hy vọng đều đặt trên người Cố Cẩm Niên, cho dù năm tộc xuất hiện có ý nghĩa gì đi nữa, cũng không quản Đại thế thay đổi ra sao, hy vọng duy nhất của bọn họ chỉ có Cố Cẩm Niên.
"Ta cũng cảm thấy vậy, để mai nhìn tình hình rồi tính tiếp.”
"Tính một ngàn ra một vạn, chúng ta vẫn phải coi xem ngày mai năm tộc Thượng cổ muốn gì, nếu bọn họ thật sự dám mở mồm chơi trò sư từ ngoạm vậy thì phải chuẩn bị cho đại chiến đi.”
"Đáng tiếc là thời gian không đủ, nếu Đại thế cho thương sinh cho thiên hạ đủ thời gian, bọn họ sẽ chẳng phải e sợ năm tộc Thượng cổ.”
Tô Văn Cảnh lên tiếng, ông ấy xúc động mà nói ra lời trong lòng.
"Đúng vậy, thứ chúng ta thiếu chính là thời gian.”
Thánh Nhân Trung Châu cũng không khỏi cảm khái một tiếng.
"Cho dù là chuyện gì thì cũng để mai rồi tính tiếp.”
"Chỉ cần chuẩn bị tốt nhất cho trường hợp xấu nhất là được.”
Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, ông ấy đứng dậy, trong mắt tràn ngập hàn ý, rất rõ ràng, ông ấy đã chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra.
"Được.”
"Làm tốt chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.”
Đám người đồng loạt gật đầu.
Sau đó từ từ đứng dậy rời đi.
Rất nhanh.
Bóng tối đã bao chùm lên vạn vật, tinh tú vẫn luân chuyển trên không.
Bên trong vương triều Đại Hạ, thánh huy xuất hiện, hào quang diễm lệ khiến người ta không thốt lên lời.
Nơi này vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều biết, ánh sáng ngày mới chiếu xuống đại địa cũng chính là lúc đại hội của vạn tộc sẽ được bắt đầu.
Việc này nhận được sự quan tâm và dõi theo của ngàn vạn thương sinh.
Trong Văn cung của Đại Hạ.
Cố Cẩm Niên đang cố gắng ngộ đạo.
Chỉ là lần ngộ đạo này của hắn không có thu hoạch gì quá lớn.
Hắn đang cảm ngộ nhân sinh, nhưng những nhân sinh này khó mà cảm ngộ được, dù sao thì cuộc sống đó, cuộc đời đó vốn không thuộc về mình thì dù là mắt thấy tai nghe cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Cuối cùng cũng không phải cuộc đời của mình mà thôi.
Chỉ đơn thuần cảm ngộ, lại không thu được kết quả gì.
"Thánh Nhân Thiên Mệnh, nhất định phải có mệnh cách của Đại thế, chỉ bằng năng lực hiện tại của ta, dù cho Thiên Mệnh có xuất hiện, cũng khó mà trở thành Thánh Nhân Thiên Mệnh chân chính.”
"Hi vọng duy nhất, chính là dựa vào dòng sông thời gian, chỉ khi bước vào dòng sông thời gian, khiến ta tự mình trải qua cuộc đời của ngàn vạn nhân sinh, mới có thể hoàn toàn viên mãn, thật sự cảm ngộ.”
Cố Cẩm Niên cảm khái trong lòng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo